ゆめの国日々

目が覚めても、まだゆめの中にいるような毎日

500マイル

f:id:Rankosama:20180822205303j:plain

’つぎの汽車が駅に着いたら

この町を離れ遠く’

台湾行く数日前から、なぜか藤原さくらさんが歌う’500マイル’の曲が頭から離れない。この奮起湖駅を目にして瞬間、その理由が分かったようなきがしました。初めて見た風景なのに、涙が出るほど懐かしくて、胸が苦しくなった。私はこの一枚を撮るためにここに来たんだと。運命の出会いは本とにあるんだと。

Trà

 

f:id:Rankosama:20180822195943j:plain

  Có ai từng nói gặp đúng người không đúng thời điểm là tiếc nuối.

  Tôi gặp em vào buổi anh bạn thân đồng thời là sếp tôi giới thiệu người yêu. Sếp là COO, tuy chưa gọi là trung niên nhưng cũng không còn trẻ. Ở vào độ tuổi của anh, đa phần người ta đã vợ con đề huề. Người ta bảo anh kén, anh chỉ cười gạt đi, ‘đâu, anh mày ế’. Chỉ một số ít anh em thân thiết biết anh có câu chuyện của riêng mình. Thế nên khi anh bảo giới thiệu người yêu, ai cũng vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc, không biết một cô gái như thế nào mới phá vỡ được rào cản của anh.

  Ấn tượng đầu tiên của mọi người về em khá mờ nhạt, pha chút thất vọng. Trái ngược với tưởng tượng của mọi người, em không xinh đẹp như các cô gái hay xuất hiện bên cạnh các doanh nhân, em cũng không có sự sắc sảo thường thấy ở các vị phu nhân của những người thành đạt. Em bé nhỏ, xinh một vẻ dịu dàng, nhu mì, có chút gì nhút nhát. Nhìn em người ta liên tưởng đến một cô tiểu thư gia giáo bước ra từ trang sách của Jane Austen. Nghe phong thanh em là bạn thân từ thuở bé của em họ anh, quen biết qua gia đình giới thiệu. Không ai bảo ai, mọi người thầm nhún vai, vậy là cuối cùng anh đã đi đến một lựa chọn an toàn. Nhưng đấy một ấn tượng ban đầu nào sai lệch quá. Em không đẹp lộng lẫy, nhưng lúc nào cũng rất ưa nhìn. Từ đầu móng tay đến mái tóc, em chăm chút đúng mực mà không quá chải chuốt. Em có một chuẩn mực mà người đi cùng em sẽ không bao giờ phải bối rối vì em quá chưng diện hay quá búi xùi, nhưng vẫn rất đậm nét riêng. Em không sắc sảo, ít nói, nhưng những gì em nói đều thể hiện sự chính chắn và uyên bác. Ngạc nhiên nhất chính là trái ngược với vẻ ngoài tiểu thư được nâng niu bao bọc ấy, em mạnh mẽ và tự lập. Từ năm mười sáu tuổi em đã xa nhà, du học bằng chính học bổng mình dành được. Sau khi tốt nghiệp trung học ở Mĩ, em sang Nhật học đại học và định cư làm việc hơn mười năm nay. Về thăm nhà, gặp và yêu anh, em từ bỏ sự nghiệp và cuộc sống ổn định ở Nhật không chút do dự. Giờ thì tôi lại thắc mắc không hiểu ở anh có điểm gì để có thể giữ chân em. Anh xuất thân gia đình cơ bản, tuy rằng kiêm chức COO của hai công ty, nhưng đều là start up, gọi là thành đạt nhưng cũng không phải giàu có gì. Anh tài giỏi, tốt bụng được mọi người yêu quí, nhưng chẳng hề phong độ cao to đẹp trai . Nhưng mà em thì yêu anh đến tuyệt đối, chỉ cần nhìn ánh mắt em hướng về anh, là chẳng thể nghi ngờ gì. Tôi không ngờ rằng tôi đã yêu em chính từ ánh mắt luôn dõi theo người em yêu một cách trìu mến ấy.

  Khi thân thiết rồi, em nói nhiều hơn, các câu chuyện của em đưa tôi vào thế giới nội tâm đẹp đến nao lòng. Em có một tình yêu vô tận đối với sách. Em học tiếng Pháp vì mong có một ngày đọc được Exupéry bằng nguyên tác. Quyển ‘cõi con người’ gần đây mới xuất hiện trên bàn anh, hẳn là do em giới thiệu. Nhìn thấy em đeo trên cổ locket bạc mô phỏng quyển Kiêu hãnh và định kiến, tôi buột miệng nói em nghe về ấn tượng đầu tiên của em trong tôi. Em bẽn lẽn phân bua nhưng không giấu chút tự hào trẻ con ‘Em thích sách của Austen lắm, cứ đọc đi đọc lại mãi nên chắc ít nhiều thấm vào tính cách’. Em đã từng một mình rong ruổi nước Anh suốt mấy tháng trời vì đối với em ‘nước Anh chính là vùng đất trong mơ’. Em đến Anh chỉ để được hít thở bầu không khí mà các nhân vật yêu thích nhất của em từng hít thở. Để đến thăm mộ và ngôi nhà của chị em Bronte, nơi quyển sách gối đầu giường của em ra đời. Em thích chụp ảnh, mỗi khi có ai trầm trồ chiếc Minolta cơ, cũ và nặng đến ngạc nhiên đối với thế hệ đã quen với điện thoại và máy số, em chỉ cười ‘tại em không chụp nhiều, thế này là đủ ạ’. Mỗi cuộn phim chỉ có ba mươi sáu kiểu, nên mỗi kiểu được chụp ở đâu, với tâm trạng như thế nào, em đều nhớ. Đi đâu về, em đợi lâu lâu rồi mới gửi phim đi rửa, vì ‘mỗi lần chờ rửa phim, cứ như được ngồi lên cỗ máy thời gian vậy. Rõ ràng tất cả đều đã là quá khứ rồi, vậy mà vẫn còn được hồi hộp mong chờ’. Em trẻ hơn anh nhiều, khingoài, em mang một cái mặt nạ rất chín chắn. Nhưng  tâm hồn em thì trong veo đến lạ, mong manh đến lạ. Em yêu anh không phòng bị, và vì tôi là bạn thân anh, trước mặt tôi em cũng không phòng bị. Và tôi bị đánh ngã bởi sự không phòng bị đấy. Cho đến khi nhìn thấy em ngồi uống trà cạnh anh, tôi mới vỡ lẽ lí do em yêu anh. Anh là người chơi trà lâu năm, sành và nghiện đến nỗi bị trêu vì yêu trà quá mà lỡ hết duyên. Em cũng là người yêu trà, tuy theo một cách khác hẳn bọn tôi, nhưng tình yêu của em dành cho trà dạt dào lắm, và khi gặp anh, tất cả tình yêu đó như dồn sang hết cho anh. Nhìn em ngồi uống trà cạnh anh, lặng thinh, thu mình nhỏ gọn, như lọt thỏm vào không gian phòng trà, như hòa lẫn vào khói hương trầm, như tan biến vào từng chén trà anh pha, như không tồn tại, tôi hiểu ra em đã tìm thấy nơi em muốn được thuộc về.

Tôi hiểu ra trái tim em vĩnh viễn thuộc về người em yêu.  

  Ngày hai người chia tay, nhìn em vỡ tan trước mắt mình mà tôi như nghe tiếng tim mình cũng vỡ. Em cứ lẳng lặng ngồi đó cho nước mắt rơi. Em cho phép tôi ở cạnh em, hay nói đúng hơn là em thu mình vào một chiều không gian mà tôi không với tới, mặc cho tôi ở cạnh em. Tôi muốn hét lên rằng tôi yêu em, rằng em cứ khóc mà đi qua chặng đường đau khổ ấy, vì tôi sẽ chờ em và sẽ không bao giờ làm cho em phải khóc nữa. Nhưng tiếng hét của tôi mãi mãi không vọng đến được chiều không gian mà em đang tự giam mình.  Em vội vã quay lại Nhật. Mọi người trầm trồ em mạnh mẽ và dứt khoát. Nhưng không ai hiểu, tính em ghét nhất là bỏ chạy vậy mà giờ đây em yếu đuối đến nỗi chỉ còn biết bỏ chạy. Tôi không thể trách anh, bởi anh có lí do riêng, làm tổn thương em, anh cũng đồng thời tự cắt vào trái tim mình. Tôi biết em không trách anh, bởi em là thế, trái tim em trong như pha lê và ngay cả khi rơi vỡ vụn tan thì vẫn không biết cách trách hờn người đã vô tình hay cố ý đánh rơi. Nếu có thể oán trách, người ta đã có thể mạnh mẽ hơn, nhưng vì em không biết cách, em chỉ có thể bỏ chạy, chờ một ngày em đủ sức để nhặt những mảnh pha lê vỡ mà ghép lại, dẫu biết rằng mỗi lần chạm vào sẽ là một lần đầu ngón tay bị cứa đến bật máu.

 

秒速5センチメートル

f:id:Rankosama:20180131232120j:plain

 

 今日、また秒速5センチメートルを観ました。この映画に出逢ってから五年、なんとなく少なくとも年一度、観ています。そして、なんとなく、観る度に、泣いてしまいます。ものすごく悲しい物語でもなく、ものすごく感動的な内容でもないのに。ただ、美しい映像を観ながら、色んな時の自分を思い浮かべ;とっくに連絡が絶えた誰かと手紙を交わした小学生頃の自分;誰かに片思い、必死に追っかけていたけれど目の前にすると何も言えなくなる青春の自分;埼京線に乗って迷いを抱えながら毎日ひたすら会社へ向かっていた少し前の自分;仕事を辞めて、好きなことをしても良い、何もしなくても良い夢のような毎日が続いている今の自分;そして、この夢から目覚めた後この先の自分を恐れながら考えてしまいます。

 五年間、毎回、前回とは少し違う自分でこの映画をみて、見えること、考えること、感じることも少し変わって行き。おそらく、五年後、十年後もまだこの映画を観ているでしょう。その時、どんな風に思うのでしょうね。どんな自分がいるのでしょう。

 なぜか新海監督の作品にいつもこんなに引かれるなんでしょう。懐かしいさとか、初恋とか、過去とか、絶望とか、迷いとか、不安とか、未来とか、記憶とか、暖かさとか、笑いとか、夢とか、桜とか、光とか、多分そんな誰もが自分の中のどこかで持っていて、うまく言葉にできない抽象的なものをこんなに美しく切なく表現してくれるのは、新海誠だけだと思います。

イギリスで最初に出逢った花

 

f:id:Rankosama:20180124192324j:plain

イギリスに来て初の朝、海を見下ろす道を散歩の途中で見かけた秋桜

こんなに遠い空まで来たのに、咲く花は変わらないな〜って、思いました。

秋の終わりに撮った一枚ですが、フィルムを現像して貰ったのは最近なのです。

今見ると、不思議に懐かしい

母もこの花が好きで、実家で育てました。ベトナム語の意味ではきらめき星の花です。

母が日本に来た時、ベランダで植えてくれて、立秋の頃に咲きはじめ

私がイギリスへ旅に出た日も、ちゃんと咲いてくれました。

あのベランダへ

もう戻れない。

 

 

 

 

 

 

Hay-on-Wye 古本の天国

 

f:id:Rankosama:20180124000722j:plain

Hay-on-Wye ヘイ・オン・ワイは、ウェールズにある「本の街」と呼ばれる小さな村。

ゆっくりと歩いても三十分ぐらいで一周できるほど小さいなのです

が、本、特に古本が好きな私には、ここは天国にしか思えません。

ここで過ごす時間は三十分なんて無論足らなく、

三時間でも、三日間でも、三週間でも、三年間があっても足らない気がします。

 

f:id:Rankosama:20180124004538j:plain

何があるかと言いますと、名前の通り、古本屋さんに古本屋さんに古本屋さんです。

三十件あまりの古本屋さんの工夫されたウィンドーディスプレイがすらりと並び、

正直、この街に足を踏む途端、ここで骨を埋めても良い、ぐらい感動しました。

f:id:Rankosama:20180124001353j:plain

「本が特殊な持ち運びできる魔法。Kindleが死んだ、本万歳!」  ステファンキング 

f:id:Rankosama:20180124004556j:plain
f:id:Rankosama:20180124004617j:plain
f:id:Rankosama:20180124001405j:plain

 

 お店に入った瞬間、海賊が宝島に足を踏む瞬間はこんな感じ!!って思ってました。

鍵がかかったガラスの本棚の中に、19世紀版のジェーンオースティン全集!!!眩しいすぎます。手が届かないけれど、眺めるだけで充分なのです。

他にも、箔押の本が美しく並び、お値段はほぼ£15以下で庶民の私の財布にも優しい

f:id:Rankosama:20180124034934j:plain

 

 あまり荷物を増やさないようにと自分に言い聞かせながら、結局十冊ぐらい購入。。。

f:id:Rankosama:20180124040504j:plain

中に、一番気に入ったのは日本では小公女や秘密の花園でよく知られるF.H.バーネットの自伝「The One I Knew The Best of All」初版です。百二十年以上の年月を経た本、見返しのページには、誰かから愛する誰かへ贈る言葉が残っています。この本を手にした時、幸せな気持ちがいっぱいでした。

街の名前の通りで、本をテーマにしたパブや喫茶店も多く、店内でも古本を売ってたり、自由に読めたり、見て飽きないです。

f:id:Rankosama:20180124001220j:plain「サンタを信じ無くった日から下着しか貰えないよ」って言っています。

ランチを食べた可愛いビストロ、味は今一でしたが。笑

(ちなみにイギリスレストランの味付けは大体塩しょっぱいです)

毎年5〜6月頃開催される文学際ヘイフェスティバルが大変人気が高いだそうです。

2018年は5月24日から6月3日の予定。その頃もうイギリスにいないので残念です。。。

 

前読んだ村岡花子さんの本に、古書店の店主がこう語りました

謂わばここは墓地だと私は考えます。死人と共に暮らす、それが自分の仕事だ。この人たちの墓守と言ってもいいわけだと私は思います。そうするとつまり、私は墓守賃で生活しているんだと、こんなことを考えると、なんだか妙な気持ちになりますが、それがちっとも不愉快ではありません

素敵な仕事だと私は思います。